ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 190

Tiếng động liên hoàn này lập tức đem Bạch Lâm về với thực tại, nàng

quay đầu nhìn tôi. Thấy tôi quần mỏng áo cộc đứng như thằng ngốc trước
cửa phòng, nàng bất giác lặng người. Sau đó nàng lấy tay gạt nước mắt,
đứng dậy ra khỏi phòng, nói: “Tiểu Triệu, sao lại đứng đây? Còn mặc
phong phanh thế này nữa? Cậu đang bị cảm mà, mau về phòng đi!”

Nhìn vẻ mặt có thể thấy thái độ quan tâm của nàng đối với tôi không

giống giả vờ. Tôi gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ quay về phòng
mình. Mới chui vào chăn không bao lâu, Bạch Lâm từ ngoài bước vào, tay
phải cầm một bình nước lọc, tay trái cầm túi thuốc vừa lấy về. Nàng đến
bên giường tôi, đặt bình nước xuống bên chiếc máy tính, rồi lại đặt thuốc
xuống, hơi gượng gạo nói: “Hôm nay tôi đúng là ngớ ngẩn, lại bỏ quên
thuốc ở bệnh viện, may mà có cô y tá cất hộ.” Vừa nói nàng vừa cầm lấy
cốc, rót đầy nước vào. Tiếp đó nàng lấy thuốc ra, vừa đọc hướng dẫn sử
dụng vừa nói: “Đây là thuốc cảm, uống một viên; đây là thuốc tiêu viêm,
mỗi lần uống ba viên…”

Tôi thấy nàng chăm chú như vậy, lại nghĩ đến bộ dạng vừa khóc ban nãy,

lòng chợt thấy ngọt ngào, lại cũng có chút xót xa, không kìm được nói:
“Chị về phòng nghỉ đi, tự tôi uống cũng được!” Nàng nghe vậy liền đưa mắt
nhìn tôi, hơi lặng người đi. Tôi lại nói tiếp: “Lúc nãy chị đi lấy thuốc, con
chuột kia đã bị tôi trừng trị rồi.”

41.

Bạch Lâm vẫn chờ tôi uống xong thuốc mới quay về phòng. Thấy nàng

đi rồi tôi lại bắt đầu hối hận. Hối hận mình đã mềm lòng không tiếp tục kế
sách ban đầu. Tôi nằm trên giường, miên man nghĩ đến Bạch Lâm mãi hồi
lâu, cuối cùng không chống chọi nổi với cơn buồn ngủ và tác dụng phụ của
thuốc cảm, dần dần thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.