ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 562

Mũi tôi cũng cay cay.

Theo lý mà nói, Từ Diên Lượng chiếm đại đa số, nhưng nếu không có

Giản Đơn và β thì tôi cũng khó mà tiếp tục chống đỡ ở Chấn Hoa.

Tôi yêu Chấn Hoa, là bắt đầu yêu họ mà thành.

β từ đầu đến cuối luôn duy trì sự lạc quan của mình. Cô ấy tin rằng chúng

tôi đều sẽ gặp lại ở Bắc Kinh, mà hoàn toàn quên một sự thực rằng cả nước
không chỉ có mỗi Bắc Kinh là có trường đại học.

“Tớ nói được là được.” β đắc ý: “Giản Đơn học ban xã hội xong chắc

chắn sẽ rất giỏi, thi vào một trường đại học chính trị pháp luật chắc là
không có vấn đề gì đúng không?”

Mặt Giản Đơn ngay lập tức nhăn nhó.

“Còn cậu!” β chỉ chỉ tôi: “Cậu cũng nhất định phải lên Bắc Kinh học.

Người đàn ông của cậu nhất định sẽ đỗ trường trên Bắc Kinh, không phải là
Bắc Đại thì là Thanh Hoa, cậu nhất định sẽ vui sướng mà lên cùng, đừng
quan tâm cậu ấy đỗ trường gì. Chính là Bắc Kinh, không được chạy, vì
người đàn ông của mình, Thông Châu cậu cũng sẽ ngại xa!”

Tôi nói: “Bố tớ vẫn còn đang ở bãi đỗ xe đấy, cậu có thể dừng ngay

người đàn ông này người đàn ông nọ đi không hả? Người ta mới 18 tuổi,
ngượng chết đi được.”

Hai người họ đột nhiên đồng thời hỏi tôi: “Đùa cái gì mà đùa, Cảnh

Cảnh, cậu không phải cầm tinh con hổ à? Mười chín tuổi rồi đó?”

“Biến hết đi cho tớ!” Tôi giận dữ hét.

“Vậy còn tớ?” Từ Diên Lượng chỉ chỉ mũi mình.

“Cậu đi đâu thì liên quan gì đến tớ?” β kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.