Hơi thở cậu ta phả lên mặt tôi, sau đó thì cười hì hì quay đi xếp hàng.
Còn lại tôi một mình đứng hóa đá tại chỗ, không nhúc nhích.
Tôi cũng không biết tôi làm sao nữa, tai đột nhiên nóng ran lên.
No. 27
Không cẩn thận nhìn thấy cách đó không xa có một đàn chị lớp 11 mặc
áo đồng phục màu xanh lá, đứng dựa vào cột đèn nhìn tôi, thanh tú trắng
ngần, tướng mạo uyển chuyển, cười đầy vẻ sâu xa.
Rõ ràng là không mở lời nhưng lại cứ kiểu kinh nghiệm dày dạn mà nhìn
tôi, làm tôi cảm thấy chột dạ. Tôi lúng túng, mỉm cười về phía chị ấy, coi
như là chào hỏi tiền bối.
“Học sinh mới à?” Giọng chị ấy không lớn, rất dễ phân biệt, nghe rất hay.
“Chào chị.” Tôi cúi đầu khom người chào.
“Này, Lạc Chỉ!” Một cô gái tóc ngắn chạy đến khoác lên vai chị ấy, đồng
phục khoác bên ngoài bay phấp phới: “Cậu đã nhìn thấy chưa, đằng kia, có
một học sinh mới lớp 10 nhuộm tóc màu hồng, để đầu húi cua, màu nâu đỏ,
nhìn thật đặc biệt, bên tái trai còn đeo khuyên tai đinh nữa, thật là đẹp trai
quá thể đáng mà!”
Đàn chị ấy tên gọi cái gì mà Giấy* kia thu hồi ánh mắt trên người tôi, đối
với sự nhiệt tình của chị bên cạnh, chị lại tỏ ra rất bình thản, chỉ gật gật đầu
nói: “Vậy à?”
“So với anh Bành đẹp trai lớp chúng ta năm đó còn ra dáng hơn. Đúng là
hậu sinh khả úy mà!”
Chị ấy cười một tiếng, ý vị hơi hướng của Gia Cát Khổng Minh chỉ dẫn
giang sơn.