ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 58

Sương mù mờ mịt khắp Trường Giang

Gần xa không rõ nước mênh mang

“Tre già măng mọc.”

“Cậu đang làm cái trò gì đó?” Tôi vẫn đứng tại chỗ cười như con điên,

ngẩng đầu lên thấy Dư Hoài đang rất hào hứng mà chạy đi tìm tôi: “Hàng
ngũ đã sắp sắp xếp xong xuôi rồi, cậu còn ở đây ngắm cái gì?”

“Này, này!” Tôi kích động kéo ống tay áo của cậu ta lại, ra dấu muốn nói

cho cậu ta nghe câu nói lúc nãy vừa nghe được, theo bản năng quay đầu lại
nhìn một cái, nhìn thấy chị kia vẫn đang cười, từ xa nhìn chúng tôi, giống
như là thầy chủ nhiệm rón rén âm hiểm bắt kẻ thông dâm vậy.

Sau đó nhìn kỹ, trong nụ cười đó tràn đầy sự ngưỡng mộ, như thể chị ấy

đã già lắm rồi, hiện giờ nhìn thấy một thời thanh xuân đáng quý, thổn thức
mà vui mừng.

Tôi bị ý nghĩ kì lạ trong đầu dọa rồi, cúi đầu suy nghĩ, quên mất rằng tay

vẫn đang bóp chặt cánh tay của Dư Hoài.

Một lúc sau mới ý thức được điều này, vội vàng buông tay xin lỗi, cậu ta

lại bày ra vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng trách móc: “Háo sắc!”

Tôi buông tay: “Oan cho tôi quá, chưa chiếm được chút tiện nghi nào của

cậu đã bị vu oan rồi.”

Cậu ta kêu to: “Sờ thì cậu cũng đã sờ rồi!”

Tôi cũng uất ức mà gào to: “Nhưng mà cảm giác không tốt mà!”

No. 28

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.