ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 152

"Thẩm ca ca, em ở đây!"

Cùng với tiếng kêu, Trường Sinh ló đầu ra từ sau một đống đồ cũ, sóc con
trên đỉnh đầu nó cũng nhìn về phía này.

Sau khi xác định đó là Thẩm Ngọc Thư, Trường Sinh đẩy đống đồ ra, ném
thứ đang cầm trong tay đi, chạy tới trước mặt hắn, ôm lấy hắn, bộ dạng như
sắp khóc đến nơi.

Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, Thẩm Ngọc Thư phát hiện thứ
Trường Sinh vừa ném xuống đất chính là một cái ghế nhỏ, vừa rồi nếu hắn
không lên tiếng gọi trước, nói không chừng đã bị táng cho một nhát. Nghĩ
lại mấy hôm nay liên tiếp bị đánh, Thẩm Ngọc Thư vẫn còn thấy sợ.

"Không sao rồi không sao rồi." Thẩm Ngọc Thư vỗ vỗ vai Trường Sinh an
ủi nó, lại hỏi; "Bọn chúng không làm khó em chứ?"

"Không ạ."

Trường Sinh đã trải qua quá nhiều biến cố, khả năng chịu đựng về tâm lý
của nó mạnh hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi. Nó rất sùng bái
Thẩm Ngọc Thư, thấy hắn tới cũng không còn thấy sợ nữa, buông tay ra, lắc
đầu nói: "Trước kia ông nội em bảo rằng nếu chẳng may bị bắt cóc thì nhất
định không được phản kháng, bọn bắt cóc thường là vì tiền, chỉ cần bọn họ
có được tiền thì sẽ không giết con tin, cho nên em không phản kháng."

Thẩm Ngọc Thư đoán rằng 'ông nội' mà Trường Sinh nói chính là ông nội
của thằng bé thật, một tiểu công tử con nhà giàu bị dặn như vậy là bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.