ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 155

Phía trên sân khấu treo mấy băng rôn, trên đó viết nghệ sĩ dương cầm trứ
danh quốc tế được mời tới đây biểu diễn, ở giữa còn có tên của nghệ sĩ đó,
Thẩm Ngọc Thư không có thời gian nhìn kỹ. Dưới sân khấu không phải là
người nước ngoài thì cũng là thượng lưu, quan chức quần áo chỉnh tề, ở chỗ
này đám bắt cóc càng không dám làm bậy, thế nên hắn vọt thẳng vào giữa
hàng ghế ngồi.

Chờ mấy người giữ gìn trật tự đứng hai bên phản ứng thì Thẩm Ngọc Thư
đã chạy vào mất rồi, những kẻ đuổi theo họ cũng muốn vào theo, nhưng bị
nhân viên an ninh ngăn lại, bọn chúng đành phải chỉ Thẩm Ngọc Thư nói là
muốn đòi nợ, đòi bảo an đưa Thẩm Ngọc Thư ra, nhưng đúng lúc này Thẩm
Ngọc Thư đã xông lên sân khấu.

Người nước ngoài đang đứng trên sân khấu cúi chào khán giả, chỉ thấy vừa
chớp mắt, một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt mình, trên lưng
cõng một đứa bé, trên đầu đứa bé là một con sóc không biết thuộc giống gì.

Người nước ngoài đứng ngẩn ra, dùng thứ tiếng Hán không thành thục lắm
nói: "Trung Quốc... Xiếc..."

"No, he is a pianist." (Không, đó là nghệ sĩ piano)

"Oh..."

Trong lúc người nước ngoài nọ còn đang ngẩn ngơ thì Thẩm Ngọc Thư đã
đặt Trường Sinh xuống đất, hỏi: "A Hành nói em biết đánh dương cầm, có
dám đàn ở đây không?"

Trường Sinh quay đầu nhìn về dưới khán đài, gật đầu thật mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.