ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 157

Không chỉ bọn chúng sốt ruột, người nước ngoài đứng trên sân khấu càng
sốt ruột, nhíu mày nhìn đứa bé không biết mọc ở đâu ra này.

Trường Sinh vốn dĩ ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng sau khi bị bắt cóc lại bị nhét
trong kho đồ cũ, cả mặt cả đầu toàn là bụi bặm, quần áo thì càng không cần
phải nói, hơn nữa trên đầu còn có một chú sóc con, bộ dạng hệt kẻ ăn mày.

Lần đầu tiên biểu diễn ở Đại Thế Giới đã gặp phải tình huống này, người kia
rất khó chịu, chỉ vào mấy người ở hậu trường bảo họ mau mau đưa đứa bé
đi, có điều hắn cuống lên xổ toàn tiếng Anh, những người đó nghe không
hiểu, mấy đôi mắt đều chăm chăm nhìn phiên dịch viên, chờ hắn phiên dịch.

Người kia tức điên, đành quay sang mắng Trường Sinh, một tràng tiếng Anh
ồ ồ xổ ra, giữa chừng bị Trường Sinh ngắt lời, dùng tiếng Anh nói với hắn:
"Tiên sinh, tức giận bừa bãi là biểu hiện của sự bất lực."

Người nước ngoài kinh ngạc, tới Thượng Hải đã lâu như vậy, hắn chưa từng
gặp một đứa bé nào nói tiếng Anh chuẩn thế, tròn mắt nhìn nó, quên cả nói
tiếp.

Trường Sinh nhân cơ hội này ngồi lên ghế biểu diễn, không chờ người nước
ngoài kia nói gì thêm, ngón tay đã lướt trên phím đàn, một chuỗi âm thanh
chảy ra, rồi các ngón tay thoăn thoắt di chuyển, cậu bé bắt đầu diễn tấu,
chính là Bản giao hưởng số 5 nổi tiếng.

Bản giao hưởng số 5 vốn không phải là bản nhạc cho dương cầm, được
Richard Claydeman cải biên lại, thế nên đối với nghệ sĩ người nước ngoài
kia, loại giai điệu và cách đàn này thật vô cùng kỳ diệu, hắn quên cả mắng
Trường Sinh, đứng cạnh nó mở to mắt nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.