ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 184

Thẩm Ngọc Thư không biết động tác này của lão có ý nghĩa gì, nhưng trực
giác nói với hắn đây là một loại ám hiệu, lão đang ra lệnh cho thuộc hạ động
thủ.

Thẩm Ngọc Thư nghĩ tới Diêm Đông Sơn đầu tiên, có điều không đợi hai
bên có động thái gì thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng cười ha hả, cổ
quái đến dị thường, hệt như bánh răng của thứ máy móc gì đó ma xát với
nhau tạo ra, khiến người ta lạnh gáy.

Âm thanh kỳ quái này thu hút sự chú ý của mọi người, Diêm Đông Sơn
không hiểu có chuyện gì, tạm thời không động thủ, nhìn về phía đối diện.

Một trong số thuộc hạ cầm một cây bút, trên nắp bút có thứ gì đó nhìn như
đầu hải tặc, cùng với tiếng cười ha ha ha, cái đầu hải tặc cũng ngoẹo trái
ngoẹo phải, nói buồn cười thì buồn cười, nói kì quái thì cũng kì quái, nhưng
cái chính là không ai hiểu đó là thứ gì.

Thấy ánh mắt tất cả đều dừng lại trên người mình, tên thuộc hạ nhếch miệng
cười.

"Thật ngại quá, mải nghe kể chuyện đến mê mẩn, không cẩn thận ấn nhầm
nút, thất lễ thất lễ."

Kẻ đó vừa nói vừa ấn bút một cái, tiếng cười biến mất, đầu hải tặc cũng
ngừng chuyển động.

Mã Trạch Quý nhíu mày trừng mắt với kẻ kia, đột nhiên nghiêm giọng quát:
"Ngươi không phải là binh lính của ta, ngươi là ai?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.