ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 200

"So với chuyện này, tốt nhất hãy nghĩ giờ phải chạy thế nào trước đi."

"Cậu đoán đây là đâu?"

"Không biết, có điều rất hôi, như chuồng heo vậy."

Mắt đã quen với bóng tối, Thẩm Ngọc Thư phát hiện không gian chỗ này rất
rộng, cạnh tường đặt rất nhiều hòm lớn, bên ngoài hòm phủ vải. Thẩm Ngọc
Thư giật giật tấm vải, phát hiện đó là vải bạt rất dày, thấp giọng nói: "Đây
không phải chỗ cất giấu súng ống đạn dược chứ?"

"Thật tốt quá, vậy lúc tôi xuyên về phải mang nhiều nhiều một chút."

"Cậu nói cái gì?"

Tô Duy không đáp, dù sao nói nữa Thẩm Ngọc Thư cũng nghe không hiểu.

Thẩm Ngọc Thư không biết cậu suy nghĩ gì, đành phải nói: "Tô Duy, chuyện
tới nước này, tôi cảm thấy chúng ta cần phải thẳng thắn nói chuyện một
chút."

"Hừ, có gì để nói với kẻ bán đứng mình chứ?"

"Phải, là tôi bán đứng cậu, nhưng nguyên nhân tôi cũng đã nói, tôi làm như
vậy là vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn cậu bị liên lụy."

"Nói rồi là xong? Bất đắc dĩ thì tôi phải mang ơn đội nghĩa cậu à? Tôi ghét
nhất loại người thánh mẫu như cậu..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.