ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 219

Nhưng lão không ngờ tất cả kế hoạch của lão lại bị phá hủy, cũng chẳng có
cách nào khác, ai bảo đối thủ của lão mạnh như vậy chứ? Ờ, hắn nói vậy
không phải đang khen mình đâu, là đang khen Tô Duy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Ngọc Thư đuổi theo Tô Duy, thấp giọng nói: "Tôi
quyết định rồi, cả đời này sẽ là cộng sự của cậu."

Tô Duy chạy về gian phòng vừa rồi, đã không thấy đám người Từ Quảng
Nguyên và Mã Trạch Quý đâu nữa, bên trong chỉ còn lại bàn ghế xiêu vẹo vì
ẩu đả, nghe Thẩm Ngọc Thư nói vậy, cậu lừ Thẩm Ngọc Thư một cái, đáp
lại hai chữ.

"Cờ, út."

"Cậu nói thẳng ra là cút không được sao?"

"Thật là, người văn minh làm sao có thể ăn nói thô tục thế chứ."

Người văn minh còn không đánh người đâu, nhưng mà hắn hiện giờ cả đùi,
sau lưng, còn cả eo đều đang rất đau.

Thẩm Ngọc Thư nghĩ thầm, về nhà phải xin dượng một ít rượu xoa bóp mới
được.

Tô Duy hỏi: "Cậu nói xem có phải bọn Từ Quảng Nguyên đã chạy trốn hết
rồi không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.