ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 255

Lúc này bị hỏi tới, Tô Duy phát hiện không ngờ mình đã không còn nhớ rõ
khuôn mặt của Thẩm Ngạo nữa, hóa ra ký ức của con người cũng giống như
thói quen, là thứ dễ dàng nước chảy bèo trôi như vậy.

"Cái này... Hình như không quan trọng lắm ..."

"Không, với tôi mà nói, điều này rất quan trọng, nếu chúng ta đã quyết định
đồng sinh cộng tử, vậy thì không nên có gì giấu giếm lẫn nhau."

Thẩm Ngọc Thư nhìn chăm chú vào Tô Duy, ánh mắt vô cùng trịnh trọng,
sâu trong ánh mắt tràn ngập khao khát muốn biết.

Điều này khiến Tô Duy đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn: đôi mắt của
con người có thể nói nhiều không kém gì đầu lưỡi, không cần đến từ ngữ
nhưng lại có thể hiểu được cả thế giới từ trong đôi mắt.

Cậu hiểu tâm trạng của Thẩm Ngọc Thư, nghĩ tới việc sắp phải xâm nhập
hoàng lăng, lành dữ chưa biết; câu 'đồng sinh cộng tử' ấy của Thẩm Ngọc
Thư cũng rất đúng, nhưng chuyện này cậu rất khó giải thích, chẳng lẽ nói
cậu bị cháu chắt của Thẩm Ngọc Thư đuổi theo mới rơi vào thời đại này
sao?

So với chuyện này, điều cậu muốn biết hơn là: Thẩm Ngọc Thư tương lai sẽ
kết hôn với ai? Nếu cậu thực sự thuận lợi trở về được thời hiện đại, vậy thì
bí mật này có lẽ cậu vĩnh viễn cũng không có cơ hội biết.

Nghĩ đến đây, Tô Duy cảm thấy có chút tiếc nuối, ngước mắt lên nhìn Thẩm
Ngọc Thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.