ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 311

nào không ai biết được, tốt nhất là em nên ở lại bên ngoài, Kim Lang ở cùng
với em."

"Không, em không sợ, em muốn cùng sống cùng chết với mọi người!"

"Giỏi lắm!"

Tô Duy vỗ vai Trường Sinh khen, cậu nhìn sóc con, lấy một chiếc khăn dày
ra bịt lên mũi nó.

Đây là cậu đặc biệt chuẩn bị cho nó, Tô Duy thấy nó không thoải mái,
không ngừng phản kháng, bèn móc ra một túi hạt dưa quơ quơ trước mặt nó,
lại chỉ chỉ góc tường, ý tứ rất rõ ràng, nghe lời thì có cơm ăn, không thì thả
nó đi.

Không biết sóc con có hiểu Tô Duy ám chỉ gì thật không, nó ngừng giãy
giụa, ngoan ngoãn nằm im.

Mọi người ngậm thuốc, đeo mặt nạ vào, quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy
bộ dạng thật là kỳ quái, nhưng nghĩ đến những gì sắp phải đối mặt, không ai
có tâm trạng để cười.

Mọi người chuẩn bị xong, Đoan Mộc Hành dẫn đầu nhảy xuống cửa động,
Tô Duy không kịp cản, ở phía sau nhỏ giọng kêu lên: "Khả năng khí độc còn
chưa tản hết, cậu cẩn thận."

"Yên tâm, tôi biết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.