ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 312

Phía dưới cửa động là một đoạn cầu thang dốc, chỉ vừa một người đi qua,
mọi người lần lượt tiến vào; Thẩm Ngọc Thư đi cuối cùng, sau khi tiến vào,
hắn còn đang nghĩ xem có phải đóng cửa động lại hay không thì đã nghe
tiếng lục cục vang lên, phiến đá trên đỉnh đầu tự động trở về chỗ cũ.

Ánh sáng biến mất khi cửa động đóng lại, bên trong rơi vào màn đêm, Tô
Duy bật đèn pin lên, nhìn về phía sau, chỉ thấy phiến đá ghép kín mít, một
chút khe hở cũng không có.

Thẩm Ngọc Thư thử dùng tay đẩy đẩy, phiến đá không chút xê dịch, Tô Duy
thấy vậy, tặc lưỡi nói: "Thế này nghĩa là bảo chúng ta phải tử chiến đến cùng
sao?"

"Vậy thì chiến thôi, với chỉ số thông minh của chúng ta, không sợ có kẻ
địch, chỉ sợ kẻ địch ít quá lại cô quạnh thôi."

Nghe Thẩm Ngọc Thư thản nhiên như không nói vậy, chân Tồ Duy khuỵu
một cái, mém chút nữa thì trượt ngã, bước chân của Đoan Mộc Hành cũng
hơi khựng lại, nhưng lập tức lại tiếp tục đi.

Cầu thang dài hơn so với tưởng tượng rất nhiều, từ độ nghiêng mà xét, gần
như có thể so với những bậc thang bình thường; lúc đầu mọi người còn phải
khom lưng, đi đến nửa chừng mới có thể đứng thẳng người, gần xuống đến
nơi, bọn họ nhìn thấy thứ Tô Duy đã ném xuống lúc nãy.

Đó là vật thể dạng côn, phía trước còn phát ra ánh sáng, Đoan Mộc Hành
nhặt nó lên, xem xét rồi đưa cho Tô Duy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.