ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 314

Đi xuống dưới một đoạn nữa, bọn họ cuối cùng cũng xuống tới đất bằng,
nhìn độ cao của cầu thang, nơi này cũng phải sâu đến gần bảy mét; nhưng
không biết huyệt mộ đã được xử lý thế nào mà không khí hoàn toàn không
bị vẩn đục, những hiện tượng có độc trong mộ như lúc đầu Thẩm Ngọc Thư
lo lắng cũng không có; có điều vì an toàn, mọi người đều không tháo mặt nạ
bảo vệ ra ngay.

"Chúng ta hiện giờ có lẽ đang ở giữa lăng mộ?" Kim Lang hỏi.

Tô Duy gõ gõ vách tường, nói: "Không, theo thông tin tôi biết, độ sâu của
địa cung còn phải gấp ba thế này."

"Sâu vậy sao?"

"Cất giấu bao nhiêu của cải quý hiếm như thế, sao có thể không đào sâu một
chút chứ."

Chỗ bọn họ đang đứng bây giờ là một lối đi dài, hai bên vách tường vô cùng
chắc chắn, đưa tay ra sờ, không ngờ không sờ thấy bất cứ điểm nối nào; Tô
Duy nghi ngờ tường được xây bằng đá phiến, còn việc làm thế nào đưa
phiến đá lớn như vậy xuống chỗ sâu thế này, cậu hoàn toàn không thể tưởng
tượng nổi.

Mọi người men theo lối đi tiến về phía trước, đến cuối đường là một ngã ba;
Đoan Mộc Hành chọn bên trái, Tô Duy chọn bên phải, cuối cùng vẫn nghe
theo ý kiến của Đoan Mộc Hành đi về bên trái; nhưng không bao lâu đường
đã bị bịt kín, một bức tường màu xám chắn trước mặt họ, cả bọn mò mẫm
trên vách tường rất lâu cũng không phát hiện cơ quan gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.