ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 346

Đoan Mộc Hành nói, móc từ trong túi ra một cái đồng hồ quả quýt khác,
giống hệt với cái đồng hồ trong tay Tô Duy; hắn đi đến bên cạnh Từ Quảng
Nguyên, đong đưa trong tay, mỉm cười nói: "Bởi vì đồng hồ thật ở chỗ tôi."

"Anh!"

Tô Duy kinh ngạc, Đoan Mộc Hành nhìn cậu tỏ vẻ xin lỗi, nói: "Xin lỗi, Tô
Duy, tôi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ."

"Anh bán đứng chúng tôi!"

Lạc Tiêu Dao cũng phản ứng lại, tức giận xông lên vung nắm đấm về phía
hắn, Đoan Mộc Hành nghiêng mình tránh, giơ súng lên chỉ vào đầu Lạc Tiêu
Dao, bảo cậu ta lùi lại.

Lạc Tiêu Dao không dám làm bừa, chỉ biết tức giận chỉ vào Đoan Mộc Hành
nói lớn: "Khốn nạn! Anh tôi tin tưởng anh như vậy, thế mà anh lại bán đứng
anh ấy!"

Đối mặt với chất vấn của Lạc Tiêu Dao, Đoan Mộc Hành rất thản nhiên,
bình tĩnh đáp: "Tôi thấy từ bán đứng là tương đối thôi, chúng tôi ai có lập
trường của người nấy; tôi muốn thực hiện lý tưởng của mình, đôi khi không
thể không hy sinh chút gì đó, tôi nghĩ về điểm này Ngọc Thư hiểu hơn ai
hết."

"Phải, tôi hiểu, ngay từ đầu chúng tôi đã không nên cộng tác với Câu Hồn
Ngọc, đi tin tưởng một tên trộm, đây là sai lầm của tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.