ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 347

Lời của Thẩm Ngọc Thư như một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng, tất cả đồng
loạt thốt ra tiếng kêu kinh ngạc, nhìn về phía Đoan Mộc Hành. Tô Duy thu
lại vẻ mặt kinh ngạc của mình, khó chịu đạp Thẩm Ngọc Thư một cái.

"Khi nói những lời này, đừng quên cộng sự của cậu cũng là tổ tông của trộm
đấy."

"Ờ, tôi quên mất, lần sau sẽ nhớ."

"Đừng có lần sau nữa, cám ơn."

Cuộc đối thoại của cả hai bị âm thanh la hét ầm ĩ của mọi người át đi, dù sao
thì cái tên Câu Hồn Ngọc này quá nổi tiếng, ở đây không ai là không biết,
càng không thể tin được cậu ấm thế gia nho nhã trước mắt này lại là Câu
Hồn Ngọc, nên càng thêm khiếp sợ.

Thản nhiên tiếp nhận cái nhìn của mọi người, Đoan Mộc Hành mặt không
đổi sắc thở dài nói với Thẩm Ngọc Thư: "Ngọc Thư, cậu vi phạm lời hứa,
cậu đã từng đảm bảo, tuyệt đối sẽ không nói ra thân phận của tôi."

"Tôi nói sao?" Thẩm Ngọc Thư nói đầy vẻ vô tội: "Tôi có nói Đoan Mộc
Hành là Câu Hồn Ngọc sao? Hiện tại rõ ràng là cậu tự mình thừa nhận đấy
chứ."

Bị chơi một vố, nụ cười trên mặt Đoan Mộc Hành có chút gượng gạo, Tô
Duy vỗ vỗ vai Thẩm Ngọc Thư, tỏ vẻ khuyên nhủ: "Cậu làm như vậy không
tốt lắm đâu, dù sao hắn cũng là trúc mã của cậu, phải nể mặt cậu ta một chút
chứ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.