ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 369

báu gần đó xô ra chỗ khác, một loạt hạt trân châu roi xuống đất, gã không
cẩn thận giẫm trúng, thiếu chút nữa cũng té ngã.

Nhóm người Thẩm Ngọc Thư đứng ngoài vòng hoa văn, nhìn trò khôi hài
trước mặt, không biết nên biểu cảm ra sao.

Trước mặt tiền bạc, tất cả lý trí và lòng tự trọng đã gần như biến mất, chỉ
còn lại sự điên cuồng, Tô Duy lôi di động ra định chụp, do dự một chút, lại
thôi.

Chuyện đáng ghê tởm thế này tốt nhất là không nên lưu lại, thứ nên lưu giữ
là những khoảnh khắc tốt đẹp hơn.

Lạc Tiêu Dao nhìn về phía Đoan Mộc Hành, khẽ hỏi: "Đây chính là thứ anh
muốn sao?"

Trầm mặc một lúc sau, Đoan Mộc Hành lắc đầu.

"Không, tôi rất thất vọng."

"Cậu còn có thất vọng lớn hơn cơ." Tô Duy ở bên lạnh lùng nói: "Hãy từ bỏ
mộng tưởng không thực tế kia của cậu đi, nó vĩnh viễn sẽ không thực hiện
được đâu."

Đôi mắt Đoan Mộc Hành nheo lại, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì... lịch sử không viết như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.