ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 37

nhất đối phương không nổ súng ngay, điều này có nghĩa là hắn không vội
giết người.

"Ai phái ngươi tới?"

Gã đàn ông lên tiếng hỏi, giọng của hắn giống như của người đã từng bị
thương, âm thanh nghèn nghẹt, có chút chát chúa; Thẩm Ngọc Thư còn chưa
nghĩ được nên trả lời thế nào thì mấy tên lưu manh bị hắn đánh ngã đã đứng
lên, hai tên tiến lên giữ chặt hắn, nắm đấm ầm ầm trút xuống người hắn.

Để không trở thành bao cát trong tay đám người này, Thấm Ngọc Thư gập
người tránh những chỗ hiểm, kêu lên: "Không ai phái tôi tới, tôi là thám tử,
đang điều tra án, mau dừng lại, chúng ta từ từ nói!"

Gã đàn ông đưa tay ra hiệu cho đồng bọn dừng lại, buông súng xuống, đi tới
trước mặt Thấm Ngọc Thư, lạnh lùng hỏi: "Điều tra án gì?"

"Là vụ án chủ quán Trường Xuân bị giết, tôi nghi ngờ đồ vật ông ta cất giấu
bị hung thủ lấy mất nên tới tìm manh mối."

Nghe thấy ba chữ Trường Xuân quán, sắc mặt gã đàn ông hơi thay đổi, hỏi:
"Tìm manh mối thì theo dõi tao làm gì? Chẳng lẽ mày nghi ngờ tao?"

"Không phải, tôi tò mò thôi, anh biết đấy, đặc điểm lớn nhất của thám tử
chính là rất hiếu kỳ..."

Không biết gã đàn ông ra hiệu gì, nắm đấm lại trút xuống người Thẩm Ngọc
Thư, khóe miệng hắn bị đấm trúng, máu rỉ ra, định nói tiếp thì lại có kẻ đánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.