ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 386

Thẩm Ngạo vẫn không đáp lại, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn Tô Duy phát hiện
mình đã đoán đúng.

Dù sao bọn họ cũng đã có hơn một năm cậu truy tôi đuổi, ít nhiều đều có
chút hiểu biết lẫn nhau: con người Thẩm Ngạo về mặt phá án thì rất sáng
suốt thông minh, có điều trong cuộc sống thường ngày thì thỉnh thoảng cũng
có những lúc ngốc nghếch.

Trong lúc Tô Duy đang định bật cười thì Thẩm Ngạo lôi điện thoại di động
ra, bật lên chìa cho cậu xem.

"Thứ Ba ngày 27 tháng Mười năm 2016."

Tô Duy nhìn một lần, lại nhìn lần nữa, xác định mình không nhìn lầm,
không khỏi vừa mừng vừa sợ, nhảy cẫng lên một cái, kêu lên: "Mẹ kiếp, tôi
cuối cùng cũng xuyên không trở lại rồi!"

"Tôi cảnh cáo cậu không được nhúc nhích!"

"Rồi rồi rồi, thì không nhúc nhích!"

Họng súng đối diện đang chĩa vào cậu, tuy Thẩm Ngạo là cảnh sát hình sự,
sẽ không tuỳ tiện nổ súng, nhưng Tô Duy vẫn cẩn thận không gây sự với đối
phương, tránh cho bản thân vừa mới may mắn trở lại thời hiện đại đã phải ăn
đạn.

Cho nên cậu rất phối hợp, giơ hai tay lên. Nhưng Tô Duy phối hợp không có
nghĩa là người khác cũng phối hợp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.