ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 393

Thẩm Ngạo không manh động; thân là cảnh sát, việc đầu tiên hắn muốn là
đảm bảo an toàn cho con tin.

Tô Duy chạy tới trước hai tòa nhà liền nhau, cuối cùng cũng phát hiện đây
chính là chỗ lần trước mình rơi xuống, cậu ngẩng đầu nhìn tầng thượng của
tòa cao ốc, lại nhìn xuống dưới chân. Thẩm Ngạo nói không sai, đêm đó cậu
vốn dĩ sẽ rơi xuống mất mạng, đó là nếu như cậu không lấy cái đồng hồ quả
quýt kia.

Gió thổi qua, tro tàn bị cuộn lên bay tan tác, Tô Duy nhận ra trên mặt đất
còn có một ít vàng mã vừa mới được đốt xong, nhìn về phía Thẩm Ngạo.

"Cho nên đêm nay cậu tới chỗ này, là để hoá vàng mã đưa tôi lên đường?"

"Tôi tới điều tra chân tướng."

"Vậy chỗ vàng mã này..."

"Nhân tiện đốt."

Nhìn vẻ mặt 'quả nhiên là như thế' của Tô Duy, Thẩm Ngạo nói: "Cậu đừng
có hiểu lầm, tôi không thấy áy náy vì chuyện đêm đó, tôi chỉ không biết cậu
làm thế nào để chạy thoát thôi. Tôi tin rằng cậu sẽ không chết, sẽ không chết
dễ dàng như vậy."

Lời giải thích giấu đầu hở đuôi, đến Trường Sinh cũng không nhịn được che
miệng lén cười, nhỏ giọng nói: "Anh cảnh sát, anh cũng là người tốt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.