ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 395

"Vớ vẩn, tôi đương nhiên là tồn tại, cần tôi nổ súng chứng minh không?"

"Vậy thì không cần!"

Để Thẩm Ngạo đỡ phải nổ súng thật, Tô Duy từ bỏ suy nghĩ hoặc là sờ hắn
hoặc là chọc hắn, mà nhìn hắn từ đầu đến chân, nói: "Cậu hình như vẫn
không biến mất."

"Cậu đương nhiên mong tôi biến mất, như vậy sẽ không có người để vạch
trần âm mưu của cậu."

"Không, tôi hy vọng cậu vĩnh viễn không bao giờ biến mất, nếu không cả
đời này tôi sẽ không thể tha thứ cho mình."

Tô Duy nói quá nghiêm túc, Thẩm Ngạo nghe mà ngơ ngác.

Trực giác nói cho hắn biết, không phải Tô Duy đang diễn trò, nhưng hắn lại
không hiểu cậu đang nói gì; cứ cảm thấy một tuần vừa rồi Tô Duy đã gặp
chuyện kỳ lạ nào đó, khiến cho đầu óc có vấn đề.

Trước kia Tô Duy tuy nham hiểm xảo trá, nhưng chưa bao giờ nói năng lộn
xộn thế này.

Không biết trong lòng vị cảnh sát này mình bị đánh giá là nham hiểm xảo
trá, nhìn thấy hắn không biến mất, Tô Duy rất vui.

Thẩm Ngạo không biến mất, điều đó chứng minh tất cả còn có cơ hội thay
đổi, chỉ cần cậu đưa Thẩm Ngọc Thư về kịp thời, vậy thì vận mệnh được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.