ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 54

Không, nếu cậu đi theo tôi, tôi chắc chắn sẽ càng xui xẻo, thật đấy.

Đủ loại tiếng kêu tiếng gọi vang lên bên tai, thật là làm người ta muốn ngủ
cũng không ngủ được, mặt còn thỉnh thoảng bị tát mấy cái, dùng sức mạnh
thế này khiến Thẩm Ngọc Thư nghi ngờ liệu có phải mình gặp phải kẻ thù
hay không.

Làm thám tử cũng cần đến nhan sắc đấy, Tô Duy từng nói vậy, cho nên có
thể đừng vả vào mặt người ta liên tục được không? Hắn còn phải dựa vào
khuôn mặt này kiếm cơm nữa đấy.

Thẩm Ngọc Thư nắm chặt tay, suy xét xem có nên ăn miếng trả miếng, đập
cho mấy tên ồn ào này một trận hay không.

Có điều rất đáng tiếc, với tình trạng hiện giờ của hắn, muốn làm được điều
này có chút khó khăn; điều duy nhất hắn có thể làm chính là tỉnh dậy, mở
mắt ra, dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết hắn còn sống, hắn chỉ
đang hôn mê, chưa đến mức nghiêm trọng là chết.

Khoảnh khắc mở mắt ra, Thẩm Ngọc Thư nhìn thấy một khuôn mặt phóng
đại gần sát mặt mình, là Vân Phi Dương, cậu ta ngoác miệng, dở khóc dở
cười.

Không muốn nhìn cậu ta, Thẩm Ngọc Thư nghiêng đầu sang một bên, lần
này hắn nhìn thấy Lạc Tiêu Dao, đầu tóc bù xù áo quần xộc xệch, rõ ràng là
thiếu ngủ; người trông có vẻ bình thường nhất chính là Đoan Mộc Hành,
đang nhìn hắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.