ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 55

"Sao quả tạ thì sống ngàn năm, Ngọc Thư, tôi biết ngay là cậu sẽ không sao
mà."

Thẩm Ngọc Thư dùng đầu óc còn chưa được linh hoạt lắm của mình nghĩ,
liệu có phải mình đã làm chuyện gì thương thiên hại lý không, kết luận là
không có.

(Tàn nhẫn, mất hết tính người)

Cánh tay bên kia bị nắm lấy, Vân Phi Dương cuống quýt hỏi: "Thần thám,
nhìn tôi này nhìn tôi này, anh có nhớ tôi là ai không?"

"Tôi nhớ rõ cậu là Vân Phi Dương, là một phóng viên dỏm, cho nên cậu có
thể buông tay ra được không?"

Cánh tay bị túm đau, Thẩm Ngọc Thư đưa ra lời thỉnh cầu.

Giây tiếp theo, Vân Phi Dương lập tức buông lỏng tay ra, cười nịnh nọt.

"Ngại quá ngại quá, tôi bị kích động quá nên không để ý, chỉ là tôi rất lo
lắng cho anh. Anh biết đấy, anh xảy ra chuyện thế này đều là tại tôi..."

"Vừa rồi là ai tát tôi thế?"

Vân Phi Dương giơ tay lên ra sức lắc đầu, tỏ ý không phải là mình, Thẩm
Ngọc Thư lại nhìn sang Lạc Tiêu Dao và Đoan Mộc Hành, Lạc Tiêu Dao
chột dạ trốn ra phía sau, Đoan Mộc Hành thì mỉm cười, nụ cười giảo hoạt
hệt hồ ly.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.