ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 68

Đoan Mộc Hành đã nói như vậy, Thẩm Ngọc Thư không kiên quyết nữa, có
điều vẫn dặn Vân Phi Dương.

"Nếu tình hình nghiêm trọng, cậu phải lập tức rút đi, còn Tiêu Dao nữa,
chuyện này liên quan đến quá nhiều người, có thể không nhúng tay thì đừng
nhúng tay vào."

"Em họ cậu cũng không cần lo lắng, có tôi che chở rồi."

Ai cần anh che chứ? Tốt xấu gì tôi cũng là một tuần bổ biết không.

Lạc Tiêu Dao khó chịu trừng mắt lừ Đoan Mộc Hành, Đoan Mộc Hành
không thèm chấp nhặt, cười tủm tỉm tiếp nhận cái lừ mắt của cậu ta.

"Mà các cậu làm sao biết được tôi bị bắt ra giữa sông thế?"

"Là một cậu bé tới phòng tuần bộ báo tin, vừa đúng lúc tôi tới, cậu bé cho
rằng tôi là thám viên, bèn báo tin cho tôi."

Đoan Mộc Hành ra hiệu cho Lạc Tiêu Dao, Lạc Tiêu Dao móc thư ra, đưa
cho Thẩm Ngọc Thư.

Đó là một tờ giấy bình thường, mặt trên chỉ viết một hàng chữ: Thẩm Ngọc
Thư gặp nạn, mau tới bến tàu Hoàng Phố.

Để che giấu bút tích, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Thẩm Ngọc Thư nhìn nét
chữ, hỏi: "Cậu không hỏi đứa bé xem ai đưa thư cho nó à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.