ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 96

"A, cậu không nói tôi cũng quên mất!"

Phương Tỉnh Sanh vỗ tay lên trán, Thẩm Ngọc Thư nhắc ông ta mới nhớ ra,
nói: "Đúng là có một người còn sống, là bà Thôi, người hầu của nhà họ.
Hôm đó bà ta không khỏe trong người nên cơm chiều gần như không động
đến, vì thế mới không bị ngất đi. Bà ấy nhìn thấy hung thủ giết người, sợ
quá bỏ chạy, nửa đường vấp ngã lên xác người khác, tối lửa tắt đèn, hung
thủ có lẽ không chú ý nên để bà ấy thoát được."

Đoan Mộc Hành tò mò hỏi: "Vậy sao báo lại không đưa tin?"

"Bà ấy già cả mắt lòa, lại bị chuyện này dọa cho khiếp vía nên có chút lú
lẫn, hỏi cái gì cũng đều nói không biết, nói sợ bị giết, tôi thấy tội nghiệp, sợ
đám phóng viên đó biết còn người sống sót sẽ hàng ngày tới quấy rầy bà ấy,
nên đã ra lệnh không cho mọi người nói ra chuyện này."

Phương Tỉnh Sanh tuy rằng thích lập công lớn, nhưng vẫn là người tốt, ít
nhất thì trong chuyện này ông ta đã chiếu cố bà Thôi, hơn nữa còn tìm chỗ ở
cho bà, giúp bà không bị phóng viên quấy rầy, sau này Kim Lang bị phán tử
hình, chuyện dần trôi qua, Phương Tỉnh Sanh còn giới thiệu việc cho bà.

"Bà ấy làm việc vặt trong miếu Thành Hoàng, bà ấy lớn tuổi rồi, lại không
có con cái, làm việc ở đó cũng đỡ cô đơn. Có điều hiện giờ còn làm hay
không tôi cũng không biết, đã lâu như vậy rồi."

"Được, chúng tôi đi tìm."

Thẩm Ngọc Thư hỏi Phương Tỉnh Sanh ngoại hình và địa chỉ của bà lão, rồi
cáo từ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.