ĐỊNH MỆNH - Trang 321

về đây mà không đến thăm anh là không được. Nhưng em có thể thuyết
phục anh Tấn được, anh ấy đang ăn năn.

- Mới có một tháng xa chị Thúy thì thấm thía gì. Phải chờ một thời

gian lâu hơn nữa. Chị NGọc có thấy như vậy không? Em đã nghĩ kỹ về
chuyện này. Nếu anh Tấn có vợ khác thì em và Ngọc Hoa khi học xong ở
luôn bên Úc làm ăn, và sẽ đưa cả chị Thúy và bé Lộc qua bên ấy.

Ngọc kêu lên:

- Em dám nghĩ như vậy sao? Các em đi học thành tài rồi không về quê

hương phụng sự cho đất nước mà lại tính chuyện lưu vong là nghĩa làm
sao? Ai cũng nghĩ như em thì đất nước này sẽ ra sao?

- Tình thế bắt buộc mà chị.

Ngọc không bằng lòng:

- Không, học thành tài em phải về nước để sống chết với mảnh đất đau

thương đang quằn quại vì chiến tranh này. Chị không muốn thấy em bỏ
nước như vậy.

Sơn cười:

- Chị không muốn thì em về chớ có gì mà chị rầy quá vậy.

Ngọc nghiêm nét mặt:

- Em đừng nói đùa, đừng tưởng chị đùa. Chị nói thật đấy, chị rất ghét

cái bọn nhà giàu, cái bọn có địa vị chút ít khi đất nước yên ổn làm ăn được,
kiếm chác được thì lo làm tiền, tạo địa vị, nói chuyện thương nước, thương
nhà, vỗ ngực dám sống chết vì tổ quốc. Nhưng đến khi có chiến tranh hay
thấy sự nghiệp, địa vị của họ bị hăm doạ thì họ vội vàng ba chân bốn cẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.