có phần tiếc nuối, "Anh.... Anh thật sự cứ bỏ mặc để Tử Du bỏ đi như vậy
sao?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Không cần thiết nữa, đương nhiên
không nên miễn cưỡng."
Đan Nhất Thuần lắc mạnh đầu nói, "Dịch Khiêm, anh sẽ không làm
vậy đâu.... Em hiểu rõ anh, anh sẽ không dễ gì buông tha Tử Du ...."
Đàm Dịch Khiêm đi tới sau bàn làm việc, lời nói lạnh lùng không hề
có chút cảm xúc, "Tôi gọi cô đến không phải muốn thảo luận với cô về
chuyện riêng tư của tôi."
"Dịch Khiêm...."
Đàm Dịch Khiêm lấy ra cuốn chi phiếu, xé một tấm rồi điền nội dung
lên đó, Đàm Dịch Khiêm đưa tấm chi phiếu đó cho Đan Nhất Thuần, hờ
hững nói, "Từ xưa tới nay tôi đều không thích mắc nợ ai, đây là phần thù
lao của cô.... Đợi sau khi sự việc kết thúc, tôi nghĩ với số tiền này cũng có
thể đủ cho cô đến một nước nào đó sống an nhàn cả đời."
Đan Nhất Thuần yếu ớt nói, "Em không có nói là sẽ phối hợp với
anh...."
Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, sau đó điều chỉnh cho
mình một tư thế thoải mái ung dung nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của Đan
Nhất Thuần, thản nhiên nói, "Tôi chắc rằng cô sẽ đáp ứng."
Đan Nhất Thuần nghẹn giọng nói, "Dịch Khiêm, em biết rõ anh sẽ
không vứt bỏ được tình yêu dành cho Tử Du, anh làm như vậy nhất định là
có nguyên nhân của mình, em rất lo lắng cho anh.... Em cảm thấy giống
như anh đang có chuyện gì đó muốn giấu mọi người, em sợ anh vẫn cứ như
trước kia chỉ muốn một mình gánh vác, nếu như thật sự có chuyện anh có