ĐỊNH MỆNH ANH VÀ EM - Trang 1866

thể nói cho em biết hay không, em là tâm lý bác sĩ, dù ít hay nhiều cũng có
thể giúp được anh...."

Đôi mắt sâu lắng u ám của Đàm Dịch Khiêm nhìn lướt qua gương mặt

đau thương của Đan Nhất Thuần, bình thản nói, "Việc cô cần làm chính là
nhận lấy tấm chi phiếu này, hoặc là bây giờ hãy đi khỏi đây, tôi sẽ không
miễn cưỡng cô." Đối với Đan Nhất Thuần, sắc mặt Đàm Dịch Khiêm mãi
luôn chỉ có như thế.

Đan Nhất Thuần khó chịu nói, "Dịch Khiêm, em biết em không cự

tuyệt được anh, nhưng mà...."

"Quyền lựa chọn là do cô, năm giây sau phải cho tôi câu trả lời." Dứt

lời Đàm Dịch Khiêm liền đứng dậy, đi tới trước tủ rượu trong phòng làm
việc, tự rót cho mình một ly rượu đỏ.

Đan Nhất Thuần nhìn tấm chi phiếu trên mặt bàn, cuối cùng từ từ

vươn tay cầm lên.

Đàm Dịch Khiêm nhấp một hớp rượu đỏ, giọng lanh lãnh nói, "Cô có

thể đi rồi!"

Đan Nhất Thuần ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm hiện giờ

đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Nhìn bóng lưng của anh, không rõ vì sao, cô cảm giác sau bóng lưng

kiêu ngạo đó của anh là che giấu cả sự cô đơn và hiu quạnh, lòng cô không
hiểu sao lại thấy khó chịu, nhận thấy mình cần phải đi làm một số chuyện.

Tại thành phố Y, Trung Quốc.

"Mẹ, mẹ đang làm gì đó?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.