Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự nặng nề và bi thương hiện hữu trên
gương mặt anh, anh không hề có chút gì là kiềm chế, bởi vì ngấm ngầm
chịu đựng mà đôi lông mày xoắn xuýt lại, dường như lúc này đây anh đang
tự trách vì không thể làm được gì.
....
Cuối cùng chị Dư cũng được đậy lại đưa vào nhà xác, là Cảnh Nghiêu
chịu trách nhiệm làm thủ tục tang lễ với bệnh viện.
Bà Đàm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cả người run lên nức nở.
Hạ Tử Du vịn nhẹ vào bà Đàm, giây phút này cô cũng không biết phải
an ủi bà như thế nào.
Đàm Dịch Khiêm cũng ngồi xuống ghế, hai tay anh đan vào nhau đỡ
lấy trán, nhìn trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Ông Đàm lại gọi điện đến thêm một lần nữa.
Bà Đàm ấn nút trả lời, giọng nói run rẩy, "Ừ.... Ông Khâm à, Dư Mẫn
cô ấy đã đi rồi...."
Cũng chỉ nói được duy nhất một câu, bà Đàm nghẹn đã vì nghẹn ngào
mà không thể nói tiếp được nữa.
Lúc này, Cảnh Nghiêu đã làm xong thủ tục với bên bệnh viện đi đến
trước mặt Đàm Dịch Khiêm, kính cẩn nói, "Tổng giám đốc, thủ tục đã được
giải quyết xong rồi, trong một hoặc hai ngày này di thể của chị Dư sẽ được
đưa về, tôi sẽ sớm làm lễ truy điệu cho chị ấy."
Đàm Dịch Khiêm không nói gì, vẫn dùng tay đỡ trán như thế.
Giọng nói nghẹn ngào của bà Đàm đúng lúc này vang lên, "Dịch
Khiêm, ba con và bà thông gia vẫn còn đang đợi con và Tiểu Du....Chuyện