Tuy rằng Đàm Dịch Khiêm vẫn đang ngủ nhưng lỗ tai luôn rất nhạy,
khi Hạ Tử Du mở cửa anh cũng đã nghe thấy tiếng động. Cho nên khi Hạ
Tử Du vừa đến bên giường, bàn tay của Đàm Dịch Khiêm cũng đã tóm lấy
cô, ôm gọn Hạ Tử Du vào trong ngực, dùng chất giọng vẫn còn đang ngái
ngủ nói với cô, "Bà xã, ngủ tiếp với anh...."
Hạ Tử Du giờ phút này đâu còn tâm tư mà phục vụ anh, cô đẩy cái
cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình ra, vội vàng nói, "Ông xã, ông xã, anh
mau dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi, anh phải cứu em...."
Đàm Dịch Khiêm là một người gặp bất cứ chuyện gì cũng đều bình
chân như vại, cho nên lúc này cho dù Hạ Tử Du khoa trương cầu cứu
nhưng cũng chẳng thể khiến cho Đàm Dịch khiêm có phản ứng gì quá lớn
cả, anh chỉ ừ bằng giọng mũi một câu mà thôi.
Hạ Tử Du vội vàng túm lấy cánh tay to lớn của Đàm Dịch Khiêm,
"Ông xã, anh dậy mau...."
Đàm Dịch Khiêm giữ gáy cô lại hôn nhẹ lên làn môi cô, nhỏ giọng nói
như thở, "Ngoan, đừng làm ồn nữa, ngủ đi."
Hạ Tử Du tiếp tục lắc lắc cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Mau dậy đi, bà
xã của anh xảy ra chuyện lớn rồi nè!"
"....Ừ."
Đàm Dịch Khiêm vẫn nhắm hai mắt như cũ, chỉ hời hợt đáp lại một
tiếng.
Thấy Đàm Dịch Khiêm chẳng thèm để ý tới mình, Hạ Tử Du bất đắc
dĩ đành phải giở trò, mím môi uất ức mà thút tha thút thít, "Híc.... Đàm
Dịch Khiêm.... Anh chẳng có lương tâm gì cả...."