Kim Trạch Húc siết chặt vai Hạ Tử Du, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc
“Đừng đi tìm anh ta, hãy tin anh một lần được không?”
Hạ Tử Du xua tay “Xin lỗi, Trạch Húc…”
Kim Trạch Húc tự biết không thể ngăn được cô, đành chậm rãi buông
tay.
………..
Nhìn bóng dáng Hạ Tử Du vội vàng chạy đi, Kim Trạch Húc đấm
mạnh một phát vào bức tường lạnh băng sau lưng.
Tại sao cô ấy vẫn muốn tìm anh ta? Rốt cuộc anh thua kém Đàm Dịch
Khiêm ở đâu?
Lúc này, điện thoại của Kim Trạch Húc đổ chuông.
Liếc thấy số điện thoại, anh kìm chế tức giận nhấn nút trả lời, cố gắng
giữ sự bình tĩnh “Ba nuôi.”
“Bây giờ con về đi.” Đầu kia điện thoại là giọng nam khàn khàn đã
nhiều tuổi.
Kim Trạch Húc cung kích nói “Ba nuôi, bây giờ con đang xử lý vụ bắt
cóc cho Tử Du, buổi tối con sẽ về chỗ ba.”
Kim Nhật Nguyên trầm giọng “Ta muốn nói chuyện với con về
chuyện đó, trong vòng nửa giờ nữa, ta muốn gặp con.”
Kim Trạch Húc cho là Kim Nhật Nguyên muốn biết rõ tình huống con
bé bị bắt cóc, cuối cùng gật đầu “Vâng ạ.”
Nửa giờ sau, Kim Trạch Húc xuất hiện ở khu nhà cao cấp của nhà họ
Kim.