định sẽ làm cô bị tổn thương, cho nên, tổng giám đốc thà tránh không gặp
cô.”
Hạ Tử Du nghe như chuyện cười nói “Nếu anh ta có lòng cứu giúp
con gái, tại sao phải giấu tôi?”
Chị Dư nói “Đó là bởi vì cô không biết kẻ bắt cóc là ai.”
Hạ Tử Du thốt lên “Căn cứ theo lời cảnh sát đó là thuộc hạ trước đây
của Đàm Dịch Khiêm, vì bất mãn Đàm Dịch Khiêm vô lý đuổi việc nên
muốn bắt cóc để uy hiếp.”
Chị Dư khẽ lắc đầu, nói rõ “Chuyện này không đơn giản như cô nghĩ
đâu… Không sai, kẻ bắt cóc con bé là thuộc hạ trước đây của Đàm Dịch
Khiêm ‘Tỉnh Sâm’, nhưng kẻ thực sự đứng sau thao túng tất cả lại là người
khác.”
Trong đầu Hạ Tử Du đột nhiên có linh cảm nặng nề, cô nhíu mày, hỏi
“Sau chuyện này còn có người điều khiển?”
Chị Dư gật đầu, nhìn Hạ Tử Du chăm chú, như băn khoăn rồi một hồi
lâu mới nói chậm rãi “Người đứng sau chính là Chủ tịch Trung Viễn Kim
Nhật Nguyên.”
Khi này, hai mắt Hạ Tử Du trợn tròn, không thể tin nổi. Kim Nhật
Nguyên? Mặc dù cô không muốn gặp lại người này, nhưng cô không thể
phủ nhận sự thật đó là ba cô.
Chị Dư đã sớm tiên đoán được phản ứng của Hạ Tử Du, bình tĩnh nói
“Tôi biết cô khó mà chấp nhận nổi chuyện này, nhưng đây là sự thật.”
Hạ Tử Du lập tức phủ nhận “Không thể nào, Kim Nhật Nguyên hoàn
toàn không có lý do gì để bắt cóc con bé.” Cho dù có lý do, ông ta cũng
khôngthể bắt cóc cháu ngoại mình.