Chị Dư nói thẳng. “Ông ta có, đương nhiên là có.”
Hạ Tử Du càng thêm nghi ngờ khó hiểu.
Chị Dư tức giận nói “Có lẽ cô không biết, cho đến bây giờ Kim Nhật
Nguyên vẫn hận không thể treo tổng giám đốc lên.”
Hạ Tử Du khó khiểu lắc đầu “Sao lại như vậy?”
Chị Dư trần thuật lại “Bảy năm trước, vì kinh doanh thua thiệt Đàm
thị lâm vào tình trạng phá sản nhưng may rằng lão tổng giám đốc phát hiện
ra một hạng mục có thể khiến Đàm thị cải tử hồi sinh, lúc ấy Trung Viễn
lúc ấy cũng đang trên bờ vực phá sản cũng nhằm vào hạng mục đó, vì vậy
cả hai bên lao vào cạnh tranh… Không ngờ lão tổng giám đốc vì chịu áp
lực phá sản mà trúng gió, tổng giám đốc còn trẻ không thể không thừa kế
Đàm thị, sau đó bằng năng lực của mình đã đánh bại Trung Viễn, giành
được hạng mục đó, mà Trung Viễn lại phá sản…”
“Ý chị là Kim Nhật Nguyên ghi hận chuyện bị Đàm thị đánh bại năm
đó?” Hạ Tử Du vẫn không hết nghi ngờ. Những người kinh doanh luôn
hiểu rõ trên thương trường luôn là anh lừa tôi gạt, thắng làm vua thua làm
giặc là chuyện thường, Kim Nhật Nguyên là một thương nhân lão luyện
như vậy, tại sao không hiểu đạo lý này.
Chị Dư bổ sung “Dĩ nhiên chuyện không đơn giản như vậy, nhưng
tình huống cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, bởi vì lúc đó tôi khôngphải là
trợ lý của tổng giám đốc… Tôi chỉ biết, sau đó nội bộ Trung Viễn có tin
đồn nói tổng giám đốc vì đoạt được hạng mục này mà dùng một thủ đoạn
tàn nhẫn khiến Kim Nhật Nguyên mất một chân, đồng thời cũng mất cả
hạng mục đó, chỉ có điều đây chỉ là tin đồn phiến diện trong nội bộ Trung
Viễn. Tôi tin tưởng nhân cách của tổng giám đốc, mặc dù có chuyện như
vậy thật, nhất định sẽ có nguyên nhân.”