Đúng là hết cách, Robert chỉ cần vừa nhắc tới gái đẹp liền không thể
bình tĩnh được.
Nghe Đàm Dịch Khiêm cảnh cáo, Robert cười he he nói: “Mình chỉ
mới khen vợ cậu xinh đẹp có mấy câu, cậu đã nóng nảy ghen tuông vậy rồi.
Xem ra tình cảm cậu dành cho Hạ Tử Du cũng không phải bình thường.”
Đàm Dịch Khiêm đi tới trước tủ rượu, rót cho mình và Robert mỗi
người một ly, anh không để tâm tới câu nói kia, nhấp một hớp.
Robert nhận lấy cái ly còn lại, cũng nhấp một hớp, cười nói: “Mình
biết bây giờ cậu đang quan tâm đến điều gì… Thật ra thì, trong xã hội này
phụ nữ chỉ là phái yếu, nhiều khi cậu cũng nên suy nghĩ trên lập trường của
phụ nữ.”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm hơi trầm xuống, tựa như cảm thấy rất hứng
thú: “Nói đi.”
Robert nghiêm nghị đáp: “Cậu nghĩ xem, cho dù cô ấy tiếp cận cậu có
mục đích thì thế nào. Cho tới giờ cậu vốn không cho cô ấy cảm giác tin
tưởng. Chẳng hạn như hai năm trước, cô ấy tin tưởng cậu như thế, kể cả lúc
trong tù, cô ấy vẫn toàn tâm toàn ý chờ đợi cậu hai năm, đến cuối cùng hóa
ra người cô ấy chờ mong lại có âm mưu hãm hãi cô ấy, kết quả… Lòng dạ
phụ nữ rất yếu ớt, thử hỏi có mấy người có thể chịu đựng được sự tổn
thương lớn như thế?” Robert đứng ở phương diện một người phụ nữ giải
thích sâu sắc. Dù sao thì cuộc sống của anh, trừ phụ nữ ra, cũng là đàn bà.
Đàm Dịch Khiêm yên lặng.
Robert nói tiếp: “Dịch Khiêm, Hạ Tử Du là người có lòng dạ thế nào
cậu rõ nhất, cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương nên sợ không dám gần cậu
nữa, đây là chuyện thường tình của con người… Ban đầu dựng chuyện hãm
hại cô ấy cũng là cậu, bây giờ muốn giữ cô ấy ở bên cạnh cũng là cậu, sự
thay đổi lớn như thế, có lẽ cậu hiểu rõ tình cảm trong lòng cậu cũng đã thay