Phòng hiện tại của cô là căn phòng mới Robert đổi lại cho cô, không
lớn lắm nhưng lại tốt hơn căn phòng trước rất nhiều, cũng rất thoải mái.
Nhưng cho dù phòng thoải mái nhưng có sự tồn tại của anh mà nhiệt độ
không khí tự dưng ngưng đọng.
Ba năm qua chưa cùng anh xuất hiện,anh nhìn thẳng vào mắt cô, cô
sững sờ, không biết phải làm sao.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh vang lên trên đỉnh đầu cô, "Tại
sao không nói cho tôi biết?"
Cô nghi ngờ ngước mắt lên, "Gì cơ?"
Anh đau khổ nói ra sự thật này, "Khi còn bé ở trại trẻ mồ côi, người
thực sự đã cứu tôi là em !!"Anh đã hỏi mẹ của anh. Mẹ anh thừa nhận lúc
ấy có nhìn thấy Hạ Tử Du, nhưng mẹ anh hoàn toàn không ngờ rằng người
cứu anh lại là Hạ Tử Du.
Cô sửng sốt một giây, sau đó chậm rãi rũ mi xuống,yên lặng không
nói.
"Tại sao, quá khứ em có nhiều cơ hội như vậy, nhưng em lại chưa bao
giờ nhắc tới chuyện này với tôi?"
Nhiều năm sau cô mới dám trấn định nhìn thẳng vào đôi mắt đen u ám
đó của anh, "Tôi có rất nhiều cơ hội sao?"
Sau khi cô ra tù mới biết anh chính là cậu bé năm đó được cô cứu,
nhưng khi đó cô có thể nói gì với anh?
Tiết lộ chuyện này, cho dù tình cảm của anh và cô có thể thay đổi cũng
không tự nhiên sinh ra tình yêu, huống chi cô còn có thể làm hại tới Đường
Hân......