DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 212

– Nhưng chúng ta là ai kia chứ, Franz? Anh mang một tên tuổi danh giá

và tôi mới viết được hai cuốn sách giáo khoa. Thế có đủ để hấp dẫn được ai
không? Tôi không có nhiều tiền, tôi không có một phần mười số đó. - Franz
mỉm cười nhạo báng. - Nói thật là tôi không có. Nicole và Baby giàu sú sụ
nhưng tôi không có gì trong tay.

Lúc này tất cả đều lắng nghe, Dick tự hỏi cô gái ở bàn đằng sau cũng vậy,

ý nghĩ ấy lôi cuốn chàng. Chàng quyết định để Baby nói hộ mình, như người
ta thường để phụ nữ cao giọng về những việc không trong tầm tay họ. Bất
chợt, Baby giống ông nội cô, bình tĩnh và từng trải.

– Tôi nghĩ đây là một đề nghị cậu nên cân nhắc, Dick ạ. Tôi không hiểu

bác sĩ Gregory nói gì, nhưng tôi thấy hình như...

Phía sau chàng, cô gái nghiêng người vào vòng khói thuốc và nhặt thứ gì

đó trên sàn. Gương mặt Nicole khớp với mặt chàng bên kia bàn, vẻ đẹp của
nàng, ướm ý và lấy điệu bộ, ùa tràn vào tình yêu của chàng, từng gắng che
chở cho nó.

– Suy nghĩ kỹ nhé, Dick, - Franz sốt sắng nài. - Khi viết về bệnh tâm

thần, ai cũng nên có các liên hệ điều trị thực tế. Bleuler

[137]

, Freud,

Forel

[138]

, Adler

[139]

đều không ngừng liên hệ với sự rối loạn tâm thần.

– Dick đã có em rồi, - Nicole cười. - Em nghĩ rối loạn tâm thần như thế là

đủ cho một người đàn ông.

– Việc đó khác, - Franz thận trọng nói.
Baby nghĩ nếu Nicole sống cạnh một bệnh viện, cô ta sẽ cảm thấy an toàn

cho em gái.

– Chúng ta phải suy xét cẩn thận việc này, - Baby nói.
Dù vui vì sự sốt sắng của cô ta, Dick vẫn không khuyến khích.
– Quyết định này liên quan đến tôi, Baby ạ, - chàng nhẹ nhàng nói. - Chị

thật tốt bụng muốn mua cho tôi một bệnh viện.

Nhận thấy mình đã xía vào việc của người khác, Baby vội rút lui:
– Lẽ tất nhiên, đây là việc của cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.