DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 220

hẳn những người mà Dick gây ra trong sinh hoạt ngoài nghề, nhưng ở đây
họ méo mó và biến dạng.

Một phụ nữ người Anh hay nói với chàng về đề tài bà ta đang cân nhắc.
– Tối nay chúng ta có nghe nhạc không?
– Tôi không biết, - chàng trả lời. - Tôi chưa gặp bác sĩ Lladislau. Bà có

thích nghe nhạc mà bà Sachs và ông Longstreet chơi tối qua không?

– Nó cũng thường thường thôi.
– Tôi nghĩ hay đấy chứ, nhất là Chopin

[142]

.

– Tôi thấy cũng thường thường thôi.
– Khi nào bà chơi nhạc cho chúng tôi nghe?
Bà ta nhún vai, hài lòng vì câu hỏi này, như bà vẫn làm trong vài năm nay.
– Thỉnh thoảng thôi. Nhưng tôi chơi cũng loàng xoàng.
Họ đều biết bà ta chẳng biết chơi thứ gì, bà ta có hai người chị là nhạc

công xuất sắc, nhưng bà chẳng bao giờ học nổi một nốt nhạc từ khi họ còn
trẻ.

Từ các nhà xưởng, Dick đến thăm Eglantine và Beeches. Ngoại thất của

các ngôi nhà này tươi vui như những nhà khác, Nicole đã thiết kế đồ trang
trí và đồ gỗ trên nguyên tắc những thứ cần thiết của các quán thịt nướng,
quầy bar và đồ đạc bất di bất dịch. Vốn là người thiếu óc sáng tạo, song
chính việc phải tự cung cấp, nàng làm việc với trí tưởng tượng lớn lao đến
mức không vị khách nào đoán được những đồ chạm khảm nhẹ nhàng, duyên
dáng ở cửa sổ là một đoạn dây cứng và khỏe, vì chúng cho thấy khuynh
hướng hình ống hiện đại vững vàng hơn các tác phẩm chắc nặng của thời
Edward

[143]

, kể cả những bông hoa đặt trên các ngón tay sắt và mọi thứ

trang trí ngẫu nhiên hoặc đồ đạc cố định đều cần thiết như cái cột trong cánh
buồm. Tầm nhìn không mệt mỏi của Nicole khiến từng căn phòng bộc lộ
tính tiện ích cao nhất. Được khen ngợi, nàng sống sượng tự ví mình là một
thợ sửa ống nước bậc thầy.

Để định hướng những người này không bị phân cực, hình như trong

những ngôi nhà có nhiều thứ kỳ quặc. Bác sĩ Diver thích ở trong nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.