“Anh đáng được điểm tốt vì ý tưởng này chứ nhỉ?”
“Anh được.” Làm sao mà cô có thể cưỡng lại được nụ cười
với má lúm đồng tiền như thế chứ? Sara tự hỏi.
Họ ăn xong trong im lặng và cầm ly rượu vang, họ đi đến
cái ghế xích đu trước hiên nhà. Cô ngồi co chân trên ghế và nhấm nháp
li rượu không để ý đến Rafe.
Anh duỗi một cánh tay phía sau lưng ghế, ngón tay anh để
hờ vào vai cô. “Kể cho anh nghe về gia đình em đi.”
Cô nhăn mũi. “Thật á? Tại sao nào?”
Anh ngước mắt. “Tại sao em cứ luôn tra vấn anh khi anh
muốn biết thêm về em?
Cô dừng lại, nhấp thêm một ngụm rượu vang. “Chỉ vì
trước đây chẳng ai hỏi em cả.”
“À. Em muốn biết vì sao không?”
Cô gật đầu.
“Bởi vì trước anh, em chỉ hẹn hò với những anh chàng chỉ
quan tâm đến mỗi một thứ.” Anh nói thẳng thắn. “Thế nào, kể cho anh
nghe về gia đình em đi. Em nói họ đều là cảnh sát phải không?”