-Haiz… không biết kiếp trước hai đứa là cái gì nữa.
-Này này, sao lại lên đây? _ đang xuống cầu thang thấy cô chạy lên nội
cản lại.
-Nội lừa con, con ghét nội! _ cô đay nghiến.
-Ơ… con bé này. _ nội ngơ ngác.
-Sao nội nói ngoại đến mà con không thấy lại thấy tên dở hơi đấy?
-Tôi đây nè. _ ngoại đứng dưới chân cầu thang chỗ cậu, nói.
Nghe tiếng ngoại cô liền quay lại xem *ngoại*, cô lại chạy thần tốc tập 2
xuống chỗ ngoại, ôm lấy bà.
Nhìn cảnh tượng trước mặt mình mà cậu không tin nổi *Con nhỏ chanh
chua hai mặt, nãy còn hung hăng hơn bà chằng giờ thì… . Ai mà múc phải
cô chắc kiếp trước hắn là con nợ của cô nên kiếp này đến trả. Xì…*
-Ngoại khỏe không ngoại? Nhớ ngoại quá cơ. _ cô vừa nói vừa đẩy ngoại
ra sôfa.
-Gớm, đợi cô hỏi thăm tôi mới khỏe thì bà già này cáo bệnh lâu rồi. _
ngoại giận dỗi.
-Thôi mà, ngoại đừng giận mà! Con đâu muốn đâu, tại bài vở ngập đầu
nên… hềhề. _ cô lại lấy điệu cười nham nhở ra cười trừ.
-Bàiiii vở ngậpppp đầu. _ cậu nhại lại câu cô vừa nói. –Cô siêng năng quá
nhở?
-Cái cậu này…
Không chịu nổi sự ồn ào của hai chòm sao này nữa nội bức xúc: