ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 162

Đúng lúc ấy cậu chạy vào *Thì ra là nội phải vào viện*, thấy cô quát to,

biết sẽ có chuyện nếu không có ai can ngăn, cậu liền chạy lại.

- Ấy ấy… _ cậu kéo cô sang một bên.

Đang lo cho nội nên cô không còn tâm trí đâu quan tâm hay thắc mắc về

sự có mặt của cậu ở đây.

- Em chào chị, chị thông cảm! Em gái em hơi nóng tính, chị bỏ qua nhé!

- Cái gì? E… ấm…ú… _ cô đang nói thì bị cậu bịt miệng lại.

- Có muốn gặp nội không thì bảo? _ cậu ghé sát vào tai cô nói nhỏ.

Trăm ngàn điều vì nội, cô đành im lặng để cậu tự nhiên. Giải quyết cô

xong cậu lại quay sang vị y tá mặt đang “băm bầu” kia.

- Dạ, chị thông cảm, cho em biết đi ạ! Em biết chị là người tốt mà, đúng

không? _ cậu tháo cặp kính, nở nụ cười dùng chiêu “mỹ nam kế”.

- Ờm… thôi được, đợi tôi lát. _ vị y tá đỏ mặt. – Tầng 3, quẹo trái, 102.

Nghe y tá nói xong cô vụt đi luôn tức khắc.

- Em cảm ơn chị nhiều, chị đúng là người tốt mà! _ cậu nịnh thêm rồi vội

chạy theo cô, để lại cô y tá đang ngất ngây kia.

- Chậc… sao lại có cậu bé dễ thương đến thế nhỉ? Ơ… đẹp trai quá! _ cô

y tá nhớ lại nụ cười tỏa đầy nắng của cậu lúc cãy thốt lên.

Cô chạy đến thang máy nhưng thang máy đã chật ních người và đóng lại.

-Khoan đã! _ nhưng không kịp, thang máy đã đóng cửa hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.