ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 271

- Ưhm! _ Hoàng Lâm trả lời.

- Vậy còn vợ thầy? Cô đâu? _ cô hỏi.

- Haizzz _ Hoàng Lâm thở dài. – Vì không chịu nổi cảnh túng thiếu khốn

cùng nên… đã bỏ đi theo một tay chơi nào đó.

Đứa nào cũng như chết lặng, Kì Lâm bật nấc khóc thành tiếng.

- Sao mày biết những chuyện ấy? _ Kiên hỏi.

- Bọn tao hỏi mấy người hàng xóm cũ của thầy.

- Cũ? Ý mày là… _ cậu nói bỏ lửng.

- Ưhm! Thầy chuyển đi rồi, hôm qua đúng vào ngày thầy chuyển đi. Bọn

tao định ra phụ thầy nhưng sợ thầy nghĩ ngợi nên không giám ra chỉ giám
dõi theo thôi.

- Vậy ông có biết thầy đi đâu không? _ Quỳnh hỏi.

- Thầy…

- Nói đi! _ bọn nó giục.

- Thầy… thầy ngủ tạm trong bệnh viện. _ Hoàng Lâm cúi mặt.

- Trời…! _ đứa nào cũng nghẹn ngào.

- Giờ còn mất việc, tiền đâu thuốc men, trang trải cuộc sống đây? Thương

thầy quá! _ Quỳnh thút thít.

- Chả lẽ ngồi yên nhìn thầy thế sao? _ Kiên đấm xuống bàn.

- Sao lại ngồi yên. _ cô bật dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.