ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 276

Bọn nó bu quanh giường bệnh của bé Ti-một cô bé dễ thương, nhanh

nhảu nhưng bất hạnh. Trong lúc đó, cô và Kiên nách ra ngồi xuống cùng
thầy Khánh.

Mới hai hôm mà tóc thầy đã bạc đi nhiều, vết chân chim trên mắt rõ hơn,

râu cũng dài hơn nhiều.

- Sao mấy đứa biết mà tới vậy?

- Điều đó không quan trọng, tại sao thầy lại dấu bọn em về việc đó? _ cô

không tiện nói ra.

- Thầy xin lỗi!

- Bọn em không chấp nhận lời xin lỗi đó vì lỗi không phải của thầy. _ cô

nhíu mày.

Cô nhét chiếc phong bì vào tay thầy.

- Cái gì đây? _ thầy Khánh hỏi lại.

- Bọn em không có nhiều nhưng bọn em muốn phụ thầy, thầy nhận cho

bọn em đỡ áy náy, suy cho cùng thì cũng tại bọn em khiến thầy…

- Thầy không nhận đâu, còn việc thầy nghỉ việc là do thầy chứ không liên

quan gì đến mấy đứa hết.

- Thầy phải nhận, thầy không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho bé Ti

chứ, em ấy cần được chăm sóc chu đáo mà! _ Kiên nói.

- Nhưng thầy…

- Thầy nhận cho chúng em vui đi mà! Thầy như tía bọn em vậy, con cái

giúp tía là điều đáng phải làm mà tía!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.