ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 416

- Con bé thương anh nó lắm, cả Tuấn cũng vậy, lúc nào nhà cửa cũng tràn

ngập tiếng cười của hai đứa nó. Kể từ lúc Tuấn đi không một lí do, cho đến
bây giờ vẫn bặt vô âm tín; bé Na trở nên cứng nhắc, vô cảm. Bé Na cười
nhiều hơn nhưng đó là nụ cười của đau khổ, vì cảnh giới cao nhất của nỗi
buồn là nụ cười mà. Nó ít kết bạn, ít đi chơi, không bao giờ để ý tới những
việc một cô bé mới lớn rất lưu tâm đến. Nó thường nói ra những câu nói rất
vô tình và lạnh nhạt nhưng thực chất đó là những lời nói lời yêu thương từ
trong lòng nó. Nó không phải đứa biết cách bộc lộ cảm xúc, từ nhỏ tới giờ
nó giỏi nhất là che dấu cảm xúc vì vậy đừng bao giờ để nó đánh lừa vì nụ
cười tươi rói lúc nào cũng hiện diện trên môi nó.

- Con chào nội! _ Quốc từ đâu lù lù đứng trước mặt nội và cậu.

- Quốc mới tới hả con, ngồi đi!

- Dạ. _ Quốc ngồi đối diện cậu. – Chào em! _ Quốc lịch sự.

- Chào anh! _ cậu đáp lại nhưng với ánh mắt không mấy thân thiện.

- Đã muộn vậy em vẫn còn ở đây ah? _ Quốc hỏi.

- Thì cũng như anh thôi mà!

- Ủa vậy là hai đứa biết nhau rồi hen? _ nội hỏi.

Cả hai đều không trả lời.

- Bé Na đâu rồi nội? _ Quốc hỏi.

- Đang nằm trên phòng đó con.

- Na bị sao vậy nội?

- Ưm… nó bị sốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.