- Nghe giọng mà không biết hả? Ta không nói, chừng nào nhà ngươi nhận
ra thì thả cũng được hứ.
*Nghe cũng có vẻ quen quen… nhưng sao mình không nhớ nhỉ?
Khoan… cô ta xưng gì cơ? “Ta – Ngươi”… là…*
- Yuu! _ cậu tròn mắt, tay liền nới lỏng.
- Hứ, ta phải băm nhà ngươi ra mới được. _ gái khoanh tay trước ngực
với đôi má phập phồng.
- Chà ngươi nhớn nhanh nhỉ? _ cậu vuốt cằm.
- Đừng có đánh trống lảng, giám quên ta hở, còn bao nhiêu năm không
liên lạc nữa chứ.
- Sao tự nhiên về đây?
- Để xử ngươi được không?
- Ta hay wuynh ta thì cũng chưa biết. _ cậu vênh mặt.
- Ngươi…
- Ta đây! _ cậu ôm Yuu-một chiếc ôm của hai người bạn đã lâu không
gặp.
- Tạm tha cho ngươi lần này đó. _ cuối cùng Yuu cũng nở nụ cười sau
bao năm đi xa.
- Đừng tốn công kiếm nữa anh hai không đến được. _ thấy Yuu ngó
nghiêng tìm gì đó cậu đoán ngay được suy nghĩ của nàng.
Nhận được câu trả lời từ cậu mặt Yuu có vẻ buồn hẳn.
- Ta có tìm đâu.