ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 637

- Mà này cô định chừng nào thì rời khỏi nhà tôi đây? Nhà có không ở chả

lẽ định làm kẻ lang thang sao?

Nghe Quốc nói câu đó Gia Linh liền ngừng nhai trong khi miệng đang

đầy thức ăn, nhìn ra một hướng khác xa xăm.

- Cô sao vậy?

Uống một ngụm nước cho miếng cơm xuống, Gia Linh kéo ghế đứng

dậy, đeo túi chéo qua vai.

- Tôi ăn no rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi về tất cả! Làm người tốt thì tốt

cho trót, dọn giúp tôi chỗ này nhé! _ nói xong Gia Linh không chần chừ
thêm, mở cửa và rời khỏi nhà Quốc.

Quốc thấy con người này thật kì lạ, nhìn xuống bàn ăn còn kì lạ hơn. Mỗi

món chỉ được một chút nhưng được đặt trong chiếc đĩa to và nồi cơm thì…
“cực khủng” theo dấu cơm thì Gia Linh đã nấu lượng cơm bằng xuất của ba
người ăn khỏe.

*Làm thế nào mà cô ta có thể ăn hết nồi cơm này nhanh vậy nhỉ???* _

Quốc ngạc nhiên.

“Tinh tinh tinh”

Điện thoại anh có tin nhắn

Lại là số máy đó, đọc xong tin nhắn anh vội lấy xe lên đường.

=:=:=:=

- Đi thẳng quẹo trái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.