ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 859

Gia Huy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có chuyện gì đang xảy ra

với Yuu vậy? Anh nhìn sang cậu, ý muốn hỏi.

Chỉ nhận được cái lắc nhẹ đầu của cậu thay cho câu trả lời.

- Em không nhận ra anh ấy à? _ cậu quay lại hỏi Yuu.

Yuu càng sợ hãi hơn nữa, cứ nép sát mình vào cậu.

- Anh Gia Huy đó, anh vừa nói với em rồi mà. Anh ấy là người tốt, rất

tốt, không có gì phải sợ hết, em ra đây đi! _ cậu kéo tay Yuu ra.

Yuu giật phăng tay cậu ra, ném gối lẫn đồ đạc vào người Gia Huy tới tấp.

- Anh hai, anh ra ngoài trước đi! _ cậu nói rồi nhào vô ôm Yuu giữ chặt

để ngăn lại hành động quá khích của cô bé. – Yuu à, em dừng lại đi! Tỉnh
lại đi em à! _ cậu lay mạnh vai Yuu, hét lớn vào mặt cô bé.

Yuu khóc, khóc một cách ngon lành, nhưng không thút thít thành tiếng

được, chỉ khóc, lệ rơi, tiếng thở hổn hển…

Cậu không cầm lòng được trước Yuu khi nhìn thấy cô bé đau đớn, năng

lực duy nhất mà cậu có lúc này là hơi ấm, một chiếc ôm thay cậu truyền hơi
ấm đó trái tim cô bé, khiến nó ấm lòng…

Tiếng thở gấp không còn, vai Yuu đã bớt run rẩy…

Yuu nhanh chóng xua đi cơn “thịnh nộ”, thiếp đi trên vai cậu…

Cậu bế Yuu đặt lên giường, nhặt chiếc gối đang dưới đất kia lên cho Yuu

gối đầu, kéo mền đắp lại cho cô. Đứng cạnh giường nhìn lại gương mặt Yuu
khi ngủ, khác hoàn toàn so với trước kia và bây giờ. Vẫn thế đấy thôi,
nhưng khi tỉnh dậy, Yuu như biến thành con người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.