ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 984

Cậu mỉm cười, nụ cười không biết biểu tượng cho điều gì nữa…

Ánh đèn trên sân khấu bỗng tắt, một lần nữa tất cả lại chìm vào bóng tối.

Nhưng nhanh chóng, ở một góc bên kia (đối diện) sân khấu xuất hiện một
luồng ánh sáng. Bấy giờ thì tất cả mới nhận ra ý định của cậu là gì? Ánh
sáng đó bắt đầu di chuyển về phía sân khấu… Tất cả đều hướng theo đó…
và… nó dừng lại khi vật ấy đã chạm vào tay cô. Đúng lúc vật ấy chạm tay
cô thì đèn điện khoảng sân khấu đều được bật lên sáng trưng.

Cô giật thảy mình, vội mở mắt ra nhìn… ôi… người cô nóng ran, cổ

họng cứng lại, đôi mắt hoe hoe đỏ, toàn thân bất động…

Đầu kia của sợi chỉ ấy là để dành cho chiếc nhẫn này đến với cô đây…

Cô phải cố gắng lắm mới có thể nhúc nhích cổ mình quay sang nhìn cậu.

Cậu nở nụ cười dịu dàng tỏa nắng nhìn cô âu yếm…

- Cậu nhận nó nhé!? _ cậu hỏi.

Cô nhìn cậu… rồi nhìn chiếc nhẫn đang trong ngón tay mình. Cô sờ lên

mặt nhẫn có một viên đá nhỏ, với những họa tiết nhỏ giản dị nhưng được
trạm trổ hết sức tinh tế.

Mọi người và nhất là cậu đang rất hồi hộp đợi câu trả lời của cô, nhưng

cô chỉ im lặng nhìn chiếc nhẫn và không nói gì… một hồi lâu.

- Cậu nhận nó nhé! _ cậu hỏi lại.

Cô tháo chiếc nhẫn ra, cầm trên tay lật qua lật lại xem thử. Cô liếc mắt

qua cậu…

Ánh mắt ấy lập tức làm cậu lạnh ót. Mới chỉ vài giây thôi sao ánh mắt ấy

có thể thay đổi một cách nhanh chóng đến vậy? Cô nhìn cậu như nhìn một
người xa lạ, nét mặt không còn biểu cảm-lạnh tanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.