ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 994

Ngồi xuống chân mình đang đứng mà chẳng thiết quan tâm đó là đâu.

Trên thềm đá, cậu cảm nhận được cái se se lạnh trong đêm vắng, cái đìu hiu
gợn buồn trong tâm trí, cái man mác tận cõi lòng…

“Sẹt…” _ bỗng đâu, những “sợi dây tóc” sáng dài lóe trên nền trời đen

ngòm. Phải chăng là dấu hiệu chuyển trời!?

“Ầm ầm ầm… Sẹt đùng…”

“Rích rích… lốp đốp… rào rào rào…”

Những hạt mưa bắt đầu xuất hiện và mỗi lúc một to hơn, dày hạt hơn, lớn

hơn. Những hạt mưa rơi vào mắt cậu nhói rát, mưa thấm ướt dần hết lưng
áo và tất cả.

Nước mưa có nóng không? Tại sao làn nước đang phủ lấy mặt cậu kia lại

ấm nóng đến thế? Là nước mưa hay là nước mắt ai???

Thu người lại, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt đau khổ của mình, vai cậu

bắt đầu rung lên theo từng hồi…

*Tại sao???… Từ khi nào?… Từ khi nào tôi đã đặt tình cảm của mình

vào mối tình này quá nhiều đến vậy?… Có lẽ tôi luôn rượt theo bóng tình
nên nó sợ quá mà bỏ chạy chăng? Hay là… tôi nên quay lại để nó rượt tôi?*
_ cậu dằn xé lòng mình.

*Cậu có chắc sẽ vui khi đã làm tôi đau đớn thế này? Dù là một trò chơi…

tôi vẫn muốn được lạc mãi trong ấy. Tại sao lại để nó kết thúc quá sớm đến
thế?*

…… Một vệt đen trải dài trên đất-một chiếc bóng…

Tiếng gót chân dẫm lên những vũng nước đi tới…

Những hạt mưa ngưng hẳn, dù cho vẫn nghe có tiếng rào rào…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.