DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 133

Qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Khúc nhạc này Vương Phi đã

luyện bao lâu?”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Trong bữa tiệc Trung Thu ngắm trăng, là lần đầu

Thanh nhi nghe thấy.”

Hắn không nói lời nào, chỉ chuyên tâm nhìn vào ta, còn Sơ Ảnh lại nghĩ

rằng hắn không tin, vội lên tiếng: “Khúc nhạc này ta chưa từng nghe tiểu
thư đàn qua, hơn nữa, bình thường tiểu thư không dùng đàn ngọc, sao có
thể luyện?”

Hắn không để ý đến Sơ Ảnh, vẫn như trước nhìn thật sâu vào ta, trong

ánh mắt hàm chứa một điều gì đấy: “Vương Phi đúng là tài hoa hơn người,
nhưng với khúc nhạc tựa như âm sắc thiên nhiên này, mà không có lời hát
thì thật là đáng tiếc, tiếng ca cùng với tiếng đàn hoà vào nhau lại càng hay.”

Ta hơi ngẩn ra, Sơ Ảnh liền u buồn mở miệng: “Tiểu thư lúc trước bởi vì

trị thương, đã phải uống qua hoa của Vạn Niên Thanh, thanh quản bị tổn
thương, nàng không thể tiếp tục ca hát.”

Suy nghĩ của ta bởi vì lời nói của nàng mà quay trở về thời gian rớt

xuống vực, khi đó thân thể của ta bị tổn thương rất nhiều, Tô Tu Miễn
không thể không dùng những loài dược thảo có đặc tính mạnh, tuy có thể
giữ được tính mạng của ta, nhưng mà kể từ lúc đó, giọng nói của ta không
còn réo rắt như xưa.

Hắn từng nói với ta, hiện tại giọng nói mặc dù không còn du dương

nhưng lại càng sáng ngời, nhu hoà hơn trước rất nhiều.

Khi đó, cho dù biết rõ là hắn đang trấn an ta, nhưng vẫn không ngăn

được cảm giác ngọt ngào nơi đáy lòng, chỉ vì một người và một câu nói đó.

Ta không muốn tiếp tục để bản thân trôi theo những chuyện đã qua, vì

thế mở miệng nói: “Được rồi Sơ Ảnh, còn không mau đem đàn cất đi, sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.