DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 203

lại biệt uyển, em nhớ phải trao tận tay phong thư này cho hắn, sau đó hắn
bảo làm gì thì em làm nấy, chỉ cần nghe theo hắn là được.”

Không ngờ, Sơ Ảnh lại rụt tay về, không nhận lá thư từ trong tay ta, ta

cũng không kịp phản ứng, bức thư kia liền “Ba” một tiếng, rơi xuống mặt
đất.

“Sơ Ảnh?” Ta đem tầm mắt từ trên mặt đất chầm chậm chuyển đến

gương mặt của nàng, khẽ gọi.

Nàng lay lay đầu tựa như chiếc trống lắc, vừa lui về phía sau vừa nói:

“Em không muốn, tiểu thư đi đâu, Sơ Ảnh sẽ theo người đến đó, em không
muốn ở lại đây giúp người truyền tin cho Liễm thiếu gia, em không muốn
rời xa người!”

“Nha đầu ngốc, ta không phải là đi chơi, chỉ là xa cách vài ngày thôi.” Ta

dịu dàng khuyên nàng, trong lòng có chút không đành lòng, lại có phần
cảm động.

Nàng vẫn lắc đầu, bất luận là ta khuyên nhủ thế nào cũng không chịu.

Ta đau đầu nhìn nàng, ngay lập tức cố ý bày ra nét mặt giận dữ không để

ý đến nàng, ở Mạc Bắc gió lạnh, chuyến đi vất vả lần này không cần phải
để nàng cùng chịu khổ với ta.

Sơ Ảnh yên lặng một lúc lâu, sau đó giương mặt nhìn ta, trong đôi mắt

như nai con rõ ràng đã muốn rưng rưng nước mắt, nhưng vẻ mặt lại dứt
khoát kiên quyết: “Tiểu thư, người mắng em cũng được, tiếp tục mất hứng
cũng được, ngoài ra, tất cả mọi chuyện em đều nghe theo người, duy chỉ có
một việc, cho dù thế nào em cũng không tách khỏi người. Tô tiên sinh đã
cứu mạng của em, hắn không cần em báo đáp hắn, mà chỉ căn dặn em phải
hết lòng chăm sóc người, một phút cũng không rời. Sơ Ảnh hiểu rõ cái
mạnh này của mình là vì tiểu thư mà sống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.